Ai phát triển cũng đều có một quê nhà khăng khít, quê nhà nuôi tớ rộng lớn, quê nhà nối liền với tuổi hạc thư từ từng cái ngôi nhà, cây trồng, con phố. Dù lên đường từng nẻo tuy nhiên các bạn có duy nhất một quê nhà nhằm về bên. “Quê mùi hương từng người duy nhất, như thể duy nhất u thôi”, quê nhà là mối cung cấp hứng thú cho những nghệ sỹ kể từ bài xích hát, văn hoa và cả những bài xích thơ. Thơ về quê nhà quốc gia luôn luôn và lắng đọng, êm đềm đềm dạt dào xúc cảm như tình u. Hãy nằm trong liếc qua những bài xích thơ hoặc về quê nhà quốc gia nhằm cảm biến và khêu gợi lưu giữ về điểm tớ tiếp tục sinh đi ra.
Những bài xích thơ hoặc về quê nhà quốc gia con cái người
Bạn đang xem: bài thơ về đất nước
1. Nhớ Con Sông Quê Hương
Tác giả: Tế Hanh
Quê mùi hương tôi sở hữu dòng sông xanh rì biếc
Nước gương vô soi tóc những mặt hàng tre
Tâm hồn tôi là một trong giữa trưa hè
Tỏa nắng nóng xuống dòng sản phẩm sông lấp loáng
Chẳng biết nước sở hữu lưu giữ ngày lưu giữ tháng
Giữ từng nào kỷ niệm thân thuộc dòng sản phẩm trôi
Hỡi dòng sông tiếp tục tắm cả đời tôi
Tôi lưu giữ mãi côn trùng tình mới nhất mẻ
Sông của quê nhà sông của tuổi hạc trẻ
Sông của miền Nam khu đất việt thân thuộc yêu
Khi bờ tre ríu rít giờ đồng hồ chim kêu
Khi mặt mày nước dập dềnh loài cá nhảy
Bạn bè tôi túm 5 tụm 7
Bầy chim non lượn lờ bơi lội bên trên sông
Tôi giang tay ôm nước vô lòng
Sông ngỏ nước ôm tôi vô dạ
Chúng tôi phát triển từng người một ngả
Kẻ sớm hôm chài lưới mặt mày sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng nóng ngoài đồn
Tôi bắt súng xa cách ngôi nhà lên đường kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa mối cung cấp bão táp biển
Vẫn về bên lưu luyến mặt mày sông
Tôi ngày hôm nay sinh sống trong tâm địa miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái khoáy tim thì thầm nhắc
Hai giờ đồng hồ linh nghiệm nhị giờ đồng hồ miền Nam
Tôi lưu giữ ko nguôi tia nắng màu sắc vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh rì biếc
Tôi lưu giữ cả những người dân xa lạ biết
Có những trưa tôi đứng bên dưới mặt hàng cây
Bỗng nghe dưng cả một nỗi tràn đầy
Hình hình họa dòng sông quê đuối rượ
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê mùi hương ơi! Lòng tôi gần giống sông
Tình Bắc Nam công cộng chảy một dòng
Không ghềnh thác này ngăn ngừa được
Tôi tiếp tục lại điểm tôi hằng mơ ước
Tôi tiếp tục về sông nước của quê hương
Tôi tiếp tục về sông nước của tình thương.
2. Còn Mãi Hương Quê
Tác giả: Hiền Nhật Phương Trần
Tóc lâu năm em xõa ngang vai
Bóng quê nhà ụp dặm lâu năm phía sau
Bến sông đợi một nhịp cầu
Thênh thang đồng lúa một màu sắc ngát xanh
Yêu quê tình mãi ngọt lành
Du dương khúc hát thanh thản ngân nga
Điệu hò xứ Huế vang xa
Gửi tình em với quê ngôi nhà đợi mong
Hè lịch sự Phượng trổ sắc hồng
Người ơi ước hứa tình nồng ko phai!
3. Tràng Giang
Tác Giả: Huy Cận
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi cái nước tuy vậy tuy vậy.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành thô lạc bao nhiêu dòng sản phẩm.
Lơ thơ hễ nhỏ bão táp vắng vẻ,
Đâu giờ đồng hồ bản xa cách vắng ngắt chợ chiều
Nắng xuống, trời lên thâm thúy chót vót;
Sông lâu năm, trời rộng lớn, bến cô liêu.
Bèo giạt về đâu, mặt hàng nối hàng;
Mênh mông ko một chuyến đò ngang.
Không cầu khêu gợi chút niềm thân thương,
Lặng lẽ bờ xanh rì tiếp kho bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều tụt xuống.
Lòng quê dợn dợn vời con cái nước,
Không sương hoàng hít cũng lưu giữ ngôi nhà.
4. Đất Nước
Tác giả: Nguyễn Đình Thi
Sáng đuối vô như sáng sủa năm xưa
Gió thổi ngày thu mùi hương cốm mới
Tôi lưu giữ những mùa thu tiếp tục xa
Sáng chớm giá buốt trong tâm địa Hà Nội
Những phố lâu năm xao xác khá may
Người đi ra tiên phong ko ngoảnh lại
Sau sườn lưng thềm nắng nóng lá rơi lênh láng.
Mùa thu ni không giống rồi
Tôi đứng vui mừng nghe thân thuộc núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay cho áo mới
Trong biếc rằng cười cợt thiết tha!
Trời xanh rì đó là của bọn chúng ta
Núi rừng đó là của bọn chúng ta
Những cánh đồng thơm sực mát
Những ngả đàng chén ngát
Những dòng sản phẩm sông đỏ loét nặng nề phù sa
Nước bọn chúng ta
Nước những người dân ko khi nào khuất
Ðêm tối rầm rì vô giờ đồng hồ đất
Những buổi xa xưa vọng rằng về!
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép sợi đâm nát nhừ trời chiều
Những tối lâu năm tiến quân nung nấu
Bỗng thắc thỏm lưu giữ đôi mắt tình nhân.
Từ trong thời điểm nhức thương chiến đấu
Ðã ngời lên đường nét mặt mày quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Ðã nhảy lên những giờ đồng hồ căm hờn
Bát cơm trắng chan lênh láng nước mắt
Bay còn giằng ngoài mồm ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Ðứa đè cổ, đứa lột domain authority …
Xiềng xích bọn chúng cất cánh ko khoá được
Trời lênh láng chim và khu đất lênh láng hoa
Súng đạn bọn chúng cất cánh ko phun được
Lòng dân tớ yêu thương nước thương nhà!
Khói nhà máy sản xuất cuộn vô sương núi
Kèn gọi quân văng vọng cánh đồng
Ôm quốc gia những người dân áo vải
Ðã đứng lên trở thành những hero.
Ngày nắng nóng nhóm theo dõi tối mưa dội
Mỗi bước đàng từng bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ về trời khu đất mới
Lòng tớ chén ngát ánh rạng đông.
Súng nổ lúc lắc trời phẫn uất dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước nước ta kể từ ngày tiết lửa
Rũ bùn vực dậy sáng sủa loà.
5. Việt Nam Quê Hương Ta
Tác giả: Nguyễn Đình Thi
Việt Nam quốc gia tớ ơi
Mênh mông biển cả lúa đâu trời đẹp nhất hơn
Cánh cò cất cánh lả rập rờn
Mây nhòa phủ đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê mùi hương biết bao nhiêu thân thuộc yêu
Bao nhiêu đời tiếp tục Chịu đựng nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất túng thiếu nuôi những anh hùng
Chìm vô ngày tiết lửa lại vùng đứng lên
Đạp kẻ thù xuống khu đất đen
Súng gươm vứt vứt lại hiền đức như xưa
Việt Nam khu đất nắng nóng chan hoà
Hoa thơm sực trái khoáy ngọt tư mùa trời xanh
Mắt đen giòn cô nàng long lanh
Yêu ai yêu thương hoàn toàn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề ngỗng của trăm vùng
Khách phương xa cách cho tới lạ thường lần xem
Tay người như sở hữu luật lệ tiên
Trên tre lá cũng đan ngàn bài xích thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đò
Đêm tối còn vọng câu hò Trương Chi
Đói túng thiếu nên nên phân chia ly
Xót xa cách lòng kẻ rời quê lên đường
Ta lên đường tớ lưu giữ núi rừng
Ta lên đường tớ lưu giữ dòng sản phẩm sông vỗ bờ
Nhớ đồng ruộng, lưu giữ khoai ngô
Bũa cơm trắng rau củ muống trái khoáy cà giòn rụm …
6. Tình Quê
Thơ: Hà Thu
Tôi về lần lại tuổi hạc thơ
Tìm vô câu hát ầu ơ ví dầu
Tìm về đồng ruộng nương dâu
Dòng sông bến nước cây cầu gốc đa
Tôi về lần lại hôm qua
Hồn nhiên mộng mơ đùa giỡn rong chơi
Tuổi thơ ngày ấy đâu rồi
Bao nhiêu ký ức dần dần trôi ùa về
Chẳng điểm này đẹp nhất vì chưng quê
Nhà tranh giành vách lá tạm thời phủ túng thiếu nàn
Nhưng tuy nhiên nghĩa tình chứa chấp chan
Chở phủ đùm quấn cơ hàn sớt chia
Phồn hoa khu đô thị ngoài kia
Ồn ào náo nhiệt độ xa cách ly biệt tình thân
Bôn tía xuôi ngược những vết bụi trần
Nửa đời nặng nề gánh vai uằn áo cơm
Về quê lòng thấy vui mừng hơn
Tình thân thuộc bè các bạn thuở còn song mươi
Tôi về lần lại nụ cười
Bấy lâu lạc lõng chợ đời bon chen
Tôi về lần bóng thân thuộc quen
Bạn ngôi trường một thuở sách đèn ngày thơ
Bạn bè một thuở ngớ ngẩn khờ
Về ôn kỷ niệm vô mơ ngày nào
Nhớ quê bụng dạ xuyến xao
Về nghe câu hát và lắng đọng đem nôi
Quê mùi hương khế ngọt ven đồi
Quê mùi hương in dáng vẻ u tôi đợi ngóng.
7. Quê Hương Hoài Nhớ
Thơ: Phú Sĩ
Quay gót về bên một đợt với quê hương
Thương lắm anh ơi vương vít bao nỗi nhớ
Ký ức tuổi hạc thơ theo dõi năm ngóng mon đợi
Ôm ấp vui mừng buồn theo dõi từng phân tử mưa rơi
Hãy lại một đợt về vùng cũ anh ơi!
Nơi bến sông xưa còn mặt mày bồi mặt mày lở
Lời hứa năm này đời này anh còn nợ
Trăn trở tối buồn trằn trọc khúc nhạc xưa
Hãy lặng lưu giữ về mùa hoa bòng đong đưa
Dáng u xiêu lòng nắng nóng đùa bên trên cái lá
Có kỷ niệm về côn trùng tình phụ thân thắm đỏ
Ru mãi và lắng đọng tuổi hạc thơ tiếp tục rời xa
Anh hãy trở lại mùa cây lúa trổ hoa
Cánh đồng vàng ươm tình thương còn chan chứa
Cúm núm gọi đàn giờ đồng hồ kêu còn dang dở
Điệp khúc quê bản thân còn đợi mãi tình anh.
8. Quê Hương
Tác giả: Tế Hanh
Làng tôi ở vốn liếng thực hiện nghề ngỗng chài lưới
Nước vây hãm, cơ hội biển cả nửa ngày sông
Khi trời vô, bão táp nhẹ nhõm, ban mai hồng,
Dân trai tráng tập bơi thuyền lên đường tiến công cá
Chiếc thuyền nhẹ nhõm hăng như con cái tuấn mã
Phăng cái chèo, mạnh mẽ và uy lực vượt lên trùng giang.
Cánh buồm giương lớn như miếng hồn làng
Dướn thân thuộc White mênh mông thâu chung gió…
Ngày ngày tiếp theo, tiếng ồn ào bên trên bến đỗ
Khắp dân bản tấp nập đón ghe về”
Nhờ ơn trời biển cả lặng cá lênh láng ghe”
Những loài cá tươi tỉnh ngon thân thuộc bạc trắng
Dân chài lưới, làn domain authority ngăm sạm nắng
Cả body nồng thở vị xa cách xăm
Chiếc thuyền yên lặng bến mỏi về bên nằm
Nghe hóa học muối hạt ngấm dần dần vô thớ vỏ
Nay xa cách cơ hội lòng tôi luôn luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh rì, cá bạc, cái buồm vôi
Thoáng phi thuyền rẽ sóng chạy đi ra khơi
Tôi thấy lưu giữ khuôn mẫu hương thơm nồng đậm quá!
9. Quê Hương
Tác Giả: Giang Nam
Thuở còn thơ ngày nhị buổi cho tới trường
Yêu quê nhà qua quýt từng trang sách nhỏ
“Ai bảo chăn trâu là khổ”
Tôi mơ mòng nghe chim hót bên trên cao
Có những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh bờ ao
Mẹ bắt được …
Chưa tiến công phin này tôi tiếp tục khóc!
Có cô bé bỏng ngôi nhà bên
Nhìn tôi cười cợt khinh khích …
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng mặt trận kỳ
Quê tôi lênh láng bóng giặc
Từ biệt u, tôi đi
Cô bé bỏng ngôi nhà mặt mày sở hữu ai ngờ!
Cũng vô du kích
Hôm gặp gỡ tôi vẫn cười cợt khúc khích
Mắt đen giòn tròn trĩnh thương thương vượt lên lên đường thôi!
Giữa cuộc tiến quân ko rằng được một lời
Đơn vị trải qua, tôi ngoái đầu coi lại
Mưa lênh láng trời tuy nhiên lòng tôi rét mãi …
Hòa bình tôi về bên đây
Với cái ngôi trường xưa, kho bãi mía, luống cày
Tôi lại gặp gỡ em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khinh khích cười cợt Lúc tôi chất vấn nhỏ
Chuyện ông xã con cái khó khăn rằng lắm anh ơi!
Tôi bắt bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn nhằm yên lặng vô tay tôi rét phỏng …
Rồi ngày hôm nay có được tin cậy em
Không tin cậy được mặc dù tê liệt là việc thật
Giặc phun em rồi, quăng tổn thất xác
Chỉ vì thế em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, bị tiêu diệt nửa con cái người!
Xưa yêu thương quê nhà vì thế sở hữu chim, sở hữu bướm
Có những ngày trốn học tập bị đòn roi
Nay yêu thương quê nhà vì thế vào cụ thể từng bắt đất
Có 1 phần xương thịt của em tôi.
10. Quê Hương
Tác giả: Phú Sĩ
Quê tôi tê liệt sở hữu tình thương yêu buông tha thiết
Mỗi người con điểm biền biệt ko về
Vẫn ngóng lòng điểm ấy cái tranh giành quê
Có dáng vẻ u còn não nuột thương nhớ
Quê tôi tê liệt sở hữu câu hò mãi nợ
Một điều thề nguyền ngày rời bến yêu thương thương
Dù ra đi cơ hội trở bao nhiêu dăm trường
Con tim nhỏ vương vít hình bóng cũ
Quê tôi tê liệt những miếng đời vần vũ
Khói lam chiều ấp ủ sưởi lòng nhau
Giọt các giọt mồ hôi măn mẳn vẫn khát khao
Niềm niềm hạnh phúc đang được lên cao điểm ấy
Quê tôi tê liệt ngàn đời ni vẫn vậy
Vòng tay người chở che bước thơ ngây
Giờ trở lại làn tóc nhuốm màu sắc phai
Vẫn còn thấy đắm say ngàn nỗi nhớ
Quê tôi tê liệt nghĩa ân tình thắm nở
Bạn đời ơi dầu năm mon đợi chờ
Một ngày về tươi tỉnh mãi khúc tình thơ
Lời quê u giờ đồng hồ tơ lòng rét mãi.
11. Hồn Quê
Tác giả: Hảo Trần
Xem thêm: tính chất hóa học đặc trưng của kim loại
Ta về nương bão táp đồng xanh
Nghe hồn cây trồng đan trở thành hồn quê..
Lắng nghe khu đất thở bộn bề
Lẫn vô mùi hương lúa ..mùi hương quê nồng nàn
Tiếng tối dư âm đồng hoang
Cuốc lôi kéo các bạn, giờ đồng hồ đàn dế giun..
Lấm lem chân u lội bùn
Trĩu bông lúa chín vàng ươm bên trên đồng
Tạc vô thân thuộc vùng mênh mông
Hao gầy còm dáng vẻ u sườn lưng còng liêu xiêu
Ta về lần thủa vệt yêu
Bến sông bờ kho bãi những chiều xa cách xưa
Cánh diều no bão táp tuổi hạc thơ
Lưng trâu cõng những ước mơ thủa nào
Đêm trăng bụng dạ ói nao
Câu hò vang vọng hễ cào lưu giữ nhung
Đâu rồi thăm hỏi thẳm góc nhìn..
Bờ môi hé nụ.. Nhịp tim chòng chành..
Bao nhiêu năm sinh sống thị thành
Hồn quê vẫn đẫm ngọt lành lặn vô tôi…!
12. Quê Hương Một Thời Để Nhớ
Thơ: Võ Sơn Lâm
Yêu quê nhà lưu giữ 1 thời thơ dại
Tiếng ru hời vọng lại của ngày xưa
Đêm tía mươi nghe giờ đồng hồ pháo uỷ thác thừa
Mùng một đầu năm vô miếu lên đường lễ phật
Ta phát triển thân thuộc 1 thời chật vật
Bao trở ngại lật đật những vui mừng buồn
Và cuộc sống cũng chẳng được sẻ suôn
Khi Đất Nước đem nỗi sầu phân chia cắt
Tình thương cảm nhân loại luôn luôn gắn chặt
Thấm đẫm buồn se thắt giờ đồng hồ đạn bom
Nhìn em thơ vô đói rét gầy còm còm
Bao nỗi cay đắng mòn mỏi tớ day dứt
Rồi mon năm giờ đồng hồ quân reo hừng hực
Thống nhất rồi quốc gia rực cờ hoa
Tổ Quốc vui mừng thay cho, xum họp một nhà
Ta vẫn lưu giữ kỷ niệm xa… ngày ấy.!…
13. Vẽ Quê Hương
Tác Giả: Định Hải
Bút chì xanh rì đỏ
Em gọt nhị đầu
Em test nhị màu
Xanh tươi tỉnh, đỏ loét thắm.
Em vẽ bản xóm
Tre xanh rì, lúa xanh
Sông máng lượn quanh
Một dòng sản phẩm xanh rì mát
Trời mây chén ngát
Xanh ngắt mùa thu
Xanh màu sắc ước mơ …
Em xoay đầu đỏ
Vẽ ngôi nhà em ở
Ngói mới nhất đỏ loét tươi
Trường học tập bên trên đồi
Em tô đỏ loét thắm
Cây gạo đầu xóm
Hoa nở chói ngời
A, nắng nóng lên rồi
Lá cờ Tổ quốc
Bay thân thuộc trời xanh rì …
Chị ơi bức tranh
Quê tớ đẹp nhất quá!
14. Tre nước ta
Tác Giả: Nguyễn Duy
Tre xanh
xanh tự động bao giờ
chuyện xa xưa tiếp tục sở hữu bờ tre xanh?
Thân gày guộc, lá ước manh
mà sao nên lũy nên trở thành tre ơi?
ở đâu tre cũng xanh rì tươi
cho mặc dù khu đất sỏi khu đất vôi bạc màu?
Có gì đâu, sở hữu gì đâu
mỡ màu sắc không nhiều chắt dồn lâu hóa nhiều
rễ siêng ko lo ngại khu đất nghèo
tre từng nào rễ từng ấy cần thiết cù
Vươn bản thân vô bão táp tre đu
cây khem khổ vẫn hát ru lá cành
yêu nhiều nắng nóng nỏ trời xanh
tre xanh rì ko đứng khuất bản thân bóng râm
Bão bùng thân thuộc quấn lấy thân
tay ôm tay níu tre ngay sát nhau thêm
thương nhau tre ko ở riêng
lũy trở thành kể từ này mà nên hỡi người
chẳng may thân thuộc gãy cành rơi
vẫn vẹn toàn khuôn mẫu gốc truyền đời mang lại măng
nòi tre đâu Chịu đựng nẩy cong
chưa lên tiếp tục nhọn như chông kỳ lạ thường
Lưng trần bầy nắng nóng bầy sương
có manh áo cộc tre nhượng bộ mang lại con
măng non là búp măng non
đã đem dáng vẻ trực tiếp thân thuộc tròn trĩnh của tre
năm qua quýt lên đường mon qua quýt đi
tre già cả măng nẩy sở hữu gì quá lạ lẫm đâu
Mai sau
mai sau
mai sau
đất xanh rì tre mãi xanh rì màu sắc tre xanh rì.
15. Dáng Đứng nước ta
Tác Giả: Lê Anh Xuân
Anh té xuống đường sân bay Tân Sơn Nhứt
Nhưng Anh gượng gập đứng lên tì súng bên trên xác trực thăng
Và Anh bị tiêu diệt trong những khi đang được đứng bắn
Máu Anh phun theo dõi lửa đạn cầu vồng.
Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng van lơn hàng
Có thằng sụp xuống chân Anh rời đạn
Bởi Anh bị tiêu diệt rồi tuy nhiên lòng dũng cảm
Vẫn đứng thong dong nổ súng tiến bộ công
Anh thương hiệu gì hỡi Anh yêu thương quý
Anh vẫn đứng yên ắng như bức trở thành đồng
Như song dép bên dưới chân Anh giẫm lên bao xác Mỹ
Mà vẫn một màu sắc mộc mạc, sáng sủa trong
Không một tấm hình, ko một dòng sản phẩm địa chỉ
Anh chẳng nhằm lại gì mang lại riêng rẽ Anh trước khi lên đường
Chỉ nhằm lại khuôn mẫu dáng-đứng-Việt-Nam tạc vô thế kỷ:
Anh là chiến sỹ Giải phóng quân.
Tên Anh tiếp tục trở thành thương hiệu khu đất nước
Ôi anh Giải phóng quân!
Từ thế đứng của Anh thân thuộc đường sân bay Tân Sơn Nhứt
Tổ quốc cất cánh lên chén ngát mùa xuân
16. Quê Hương
Tác giả: Nguyễn Hưng
Ai cũng đều có một quê nhà nhằm nhớ
Vết thời hạn ko thể xóa bao giờ
Thương tuổi hạc thơ những trưa nằm trong đám bạn
Bắt cá đòng…hỉ hả với bùn dơ
Gió bấc về…cuối vụ…lúa vàng mơ
Đòng cong vút thúc dục ngày thu hoạch
Ruộng thô hạn trơ bản thân loài cá chạch
Cố vẫy vùng lần đàng lách về sông
Quê mùi hương tớ mộc mạc những cánh đồng
Ngọt phù tụt xuống thượng nguồn…đông vàm cỏ
Nơi chở phủ cả một thời hạn khó
Mồ hôi cha…nước đôi mắt mẹ…chát phèn
Cả cuộc sống thực hiện các bạn với bùn đen
Cha mỉm cười cợt Lúc nức búp phân tử thóc
Đôi vai u nặng nề quằng bao khó khăn nhọc
Lệ mừng rơi Lúc khoai bắp xanh rì màu
Con cá đòng mộc mạc chẳng thanh cao
Mãi thủy công cộng mặt mày nồi cơm trắng gạo mới
Sao cứ lưu giữ cứ thèm điểm đầu lưỡi
Có lẽ nào…đó…mùi vị quê hương
Nhớ bổi hổi những kỷ niệm yêu thương thương
Biết lần đâu bữa cơm trắng túng thiếu thuở nhỏ
Bỗng chiều ni nghe đôi mắt bản thân rát đỏ
Xa lắm rồi xa xưa đó…Quê ơi.
17. Quê Mẹ
Tác giả: Violet Hoa
Kỳ ngủ lễ tôi về bên quê mẹ
Cánh đồng bản lặng lẽ bên dưới chân đê
Tiếng Cuốc kêu như đón nhận Hạ về
Cơn bão táp nhẹ nhõm vuốt ve thương cảm lắm
Miền quê cũ in tình người thâm thúy đậm
Thương Mẹ túng thiếu áo đẫm giọt mồ hôi
Những giữa trưa ru con cái ngủ ơ hời
Bên cánh võng ở điểm bờ tre nhỏ
Chiều nắng nóng ngả Mẹ đi ra đồng kéo vó
Nơi cống bản Mẹ thả Đó, lần cua
Làn bão táp hít lên trán u như đùa
Mẹ nghe cả những mùa vui mừng hạnh phúc…
Bao năm mon dẫu thế hệ vô đục
Trái tim còn rộn rực những đam mê
Gạt toan lo vô cuộc sống thường ngày bộn bề
Con quay về miền quê – điểm sở hữu Mẹ…
18. Quê Hương Hai Tiếng Ngọt Ngào
Tác giả: Quí Phi Hoàng
Nơi bình yên lặng này là vùng quê hương
Có tư mùa luôn luôn và lắng đọng hoa trái
Tình xóm làng tựa rạng đông nắng nóng trải
Để lên đường đâu cũng thao thức lối về
Quê mùi hương tê liệt những kho bãi cỏ chân đê
Thời nhằm chỏm chăn trâu và nghịch ngợm ngợm
Tắm chẳng khoác quần lòng đâu bận rộn
Tiếng cười cợt hồn nhiên bay bướm cánh diều
Quê mùi hương với phân tử nắng nóng mai xứng đáng yêu
Cùng bé bỏng thơ vui mừng hái hoa bắt bướm
Trong giấc mơ cánh chuồn chuồn vẫn lượn
Để trưa hè tha thẩn ở bờ ao
Chốn vệt yêu thương vô tim mãi ngọt ngào
Bởi ở tê liệt sở hữu ngôi nhà đất của mẹ
Tình thương phụ thân cứ luôn luôn trực tiếp lặng lẽ
Lộc cộc đầu hè giờ đồng hồ can bà khua
Lòng yêu thương quê rằng biết bao nhiêu mang lại vừa
Nên trăm sông cứ đổ vào biển cả cả
Người dân quê chỉ ao tù, nước lã
Nhưng tấm lòng luôn luôn ấm cúng tấm lòng.
19. Một Thoáng Quê Hương
Tác giả: Trúc Thanh
Tôi nợ quê hương
một bài xích thơ thơm sực hương thơm kỷ niệm
Nợ những giờ chiều khua dầm coi hoa tím ven sông
Tiền lá thay đổi mua sắm lênh láng túi vỏ ốc đồng
Giả cỗ thổi cơm trắng trò đùa vào vai ông xã, vai vợ
Cái tuổi hạc hồn nhiên chợt ùa về lưu giữ ơi là nhớ
Thèm canh chua trái khoáy nghèo đói một mớ cá rô ron
Quê mộc mạc như phụ thân lịch sự sảng giờ đồng hồ cười cợt giòn
Quê hiền đức hòa như u vì thế ông xã con cái tần tảo
Dòng sông chở phù tụt xuống vị quê nhà nồng khuôn mẫu khăn, khuôn mẫu áo
Mồ hôi nhỏ bên trên đồng nên đậm từng phân tử gạo, chén cơm
Cay đôi mắt đàn cò vì chưng làn sương nhóm rơm
Con con các lóc nướng chui bốc hương thơm thơm sực thèm ko Chịu đựng nổi
Chiều xuống ven đê, bọn vịt chạy đồng ùa đi ra sông buông tha hồ nước tập bơi lội
Lũ trẻ con chụm đầu phân chia nhau từng trái khoáy ổi, chùm me
Nhớ người xa cách tủi cây khế sau hè
Chiếc xuồng nhỏ buồn hiu bên dưới tàn tre lá rụng
Tôi của xa xưa vô đám trẻ con đùa giỡn cười cợt phô hàm răng sún
Con đàng khu đất nhẵn thín chuốt thủng khuôn mẫu mo cau
Kẻ ly mùi hương ngán cuộc sống thường ngày ồn ào
Xin quay về lúc nào lòng thấy lưu giữ.
20. Làng Quê Êm Đềm
Tác giả: Phong Sương
Nắng chiều tiếp tục té triền đê
Đoàn người ung dung trở về nằm trong trâu
Con sông xanh rì thẳm một màu
Tiếng con cái cuốc gọi kể từ đâu vọng về
Êm đềm ở bản xóm quê
Màn sương chứa đựng tối về vắng vẻ tanh
Trên đồng ngọn lúa còn xanh
Xóm bản nữ tính trong sạch biết bao
Một bày thiếu nhi lao xao
Chờ đón phụ huynh đi ra vô vào sân
Trời tối thì đã và đang gần
Nhà ngôi nhà sương phòng bếp White ngần cất cánh lên
Cảnh quê thiệt là êm đềm đềm
Đêm về yên lặng tĩnh tuy nhiên mê mệt lòng
Ngũ cho 1 giấc say nồng
Bao nhiêu việc làm nông gia bộn bề
Thả vô giấc ngũ say mê
Đến Lúc tĩnh giấc vọng về rỗng tuếch canh
Mọi người thức dậy thiệt nhanh
Cơm cà mắn cá ăn thời gian nhanh đi ra đồng
Con đò nằm tại bến sông
Hình như nó cũng mong đợi một người
Để rồi vui mừng đón tươi tỉnh cười
Đò cùng theo với ngôi nhà đem người lịch sự sông.
Quê mùi hương là những giữa trưa hè hùi hụi sau vườn nằm trong đám các bạn, quê nhà là những giờ chiều tụ luyện với lũ trẻ con vô bản thả diều, chăn trâu, những ký ức về quê nhà lưu lại như 1 tranh ảnh quật dầu tuyệt tác. Có lẽ Lúc phát triển các bạn rời xa quê nhà, tuy nhiên mặc dù tiếp cận đâu các bạn vẫn luôn luôn sở hữu một vùng nhằm về, quê nhà như người u luôn luôn ở tê liệt và mong chờ các bạn. Những bài xích thơ hoặc về quê nhà quốc gia của những thi sĩ có tiếng bên trên trên đây tiếp tục in thâm thúy vô tâm trí của tất cả chúng ta lúc còn tới trường, kỳ vọng tiếp tục mang về mang lại chúng ta những khoảng thời gian rất ngắn ấn tượng Lúc khêu gợi lưu giữ về quê nhà trải qua những điều thơ.
Xem thêm: phát minh nào sau đây không phải của trung quốc
Bình luận